Trong chuyến du lịch, chúng tôi ghé thăm gia đình người em. Cháu Mẫn được phân công dẫn chúng tôi tham quan, vì hai khả năng là am hiểu các điểm tham quan và lái xe. Đặc biệt là tay lái, tuy còn trẻ nhưng chạy xe rất cẩn thận. Nghe vậy, chúng tôi rất mừng! Mừng bởi sẽ có chuyến tham quan được như ý, nhưng mừng hơn là có người cháu, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có được tính cẩn thận, nhất là khi lái xe trong lúc tai nạn giao thông đường bộ đang là một vấn nạn với xã hội! Nghe mọi người khen về khả năng chạy xe của cháu thì bố cháu cứ nhìn chúng tôi và cười. Khi đã thống nhất chương trình chuyến tham quan của chúng tôi, bố cháu mới giải thích lý do cháu Mẫn có được “tay lái”chuẩn như hiện nay:
Cách đây gần hai năm, trong một lần dự sinh nhật bạn,Mẫn cùng nhóm vui vẻ từ chiều cho đến đêm khuya mới kết thúc. Trên đường về nhà do mệt mỏi lại lái xe. Không làm chủ tốc độ, xử trí không an toàn dẫn đến tai nạn, tông vào chướng ngại vật bên đường. Cũng may, cháu chỉ bị thương nhẹ, còn xe thì hư hỏng nặng. Sau lần đó, Mẫn chạy xe khác hẳn trước, như mọi người biết đấy: cẩn thận, an toàn.
Qua trường hợp cháu Mẫn, tôi chợt nhớ, hồi mới giải phóng miền nam – năm 1975, qua tiếp xúc với một số người làm vận tải đường bộ ở miền nam trước ngày giải phóng, được họ cho biết, hãng xe khách” PHI LONG – TIẾN LỰC” tuyển lái xe. Ngoài những tiêu chuẩn cơ bản, như sức khỏe, tuổi tác, thâm niên, tay nghề ra, họ còn một tiêu chuẩn đặc biệt, đó là” đã từng lái xe liên quan đến tai nạn”! Chợt nghe thấy phi lý. Nhưng suy ngẫm sâu sắc thì lại thấy có lý . Có lý bởi không có bài học nào bằng bài học thực tế, như bài học của cháu Mẫn trên đây. Chắc đó, chính là lý do mà hãng “PHI LONG – TIẾN LỰC” họ đã nghĩ tới để đưa ra một tiêu chuẩn không bình thường trong” tuyển lái xe”.